[Review] Bên tóc mai không phải hải đường hồng

Mục lục bài viết

Bên tóc mai không phải hải đường hồng

Tác giả : Thủy như thiên nhi
Nhân vật : Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhị

Thể loại:  Hoan hỉ oan gia, dân quốc cũ, ảnh chủng, điền văn

Nói thế nào nhỉ, đại khái biết là Vu Chính thầu phim này nên tò mò muốn đọc thử chút =)))

Đầu tiên phải nói là mình thích toàn cảnh truyện. Lê Viên dân quốc, cố sự của đào kép cùng công tử. Cảm giác rất hoài cổ, rất cũ kĩ, còn có một chút ít bi thương .
Nói qua về nội dung truyện một chút ít. Đại khái là kể về cố sự của Trình nhị gia Trình Phượng Đài cùng giác nhi Lê Viên đương thời Thương Tế Nhị. Hai người này vốn là người dưng chẳng có chút giao điểm, chính bới cơ duyên đưa đẩy cứ như vậy mà quen biết, rồi lại tự nhiên ở bên nhau. Cố sự bình bình đạm đạm, đôi lúc xảy ra chút việc vặt, hai người đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hảo, cứ như vậy mà trôi qua năm năm. Sau đó cuộc chiến tranh nổ ra, Trình Phượng Đài muốn đưa mái ấm gia đình đi lánh nạn, nhưng Thương Tế Nhị không bỏ được hí cùng Bắc Bình. Trình Phượng Đài cho hắn lựa chọn, cố ý đưa cho hắn vé xe lửa vào đúng ngày diễn hí. Kết truyện là cảnh Trình Phượng Đài đứng đợi ở bến xe, Thương Tế Nhị đang trên đường chạy đến, cùng với chị của Trình Phượng Đài là Trình Mỹ Tâm cũng đang trở lại muốn cản trở …
Tóm lại là một OE .
Nói đến Bên tóc mai không phải hải đường hồng, kì thực nó cũng chẳng phải một câu truyện ngược tâm đến mức chết đi sống lại, tê tâm liệt phế, nó chẳng qua chỉ là một cố sự – Cố sự có vui có buồn, bình bình đạm đạm – Chỉ là nó chân thực, thực tiễn đến mức khiến mình cảm thấy không đành lòng .
Trình Phượng Đài, nói thế nào nhỉ, tiên phong hắn là một nhân vật phong vân, vô cùng có thế lực ở Bắc Bình. Hắn có tiền có quyền, người khác so với hắn ai cũng phải nể vài phần. Trình Phượng Đài là kẻ phong phú thành tính, mặc dầu trong nhà có vợ có con rồi vẫn chịu khó ra ngoài tầm hoan. Ban đầu thú thực là mình không có ấn tượng tốt về Trình Phượng Đài lắm, cảm thấy người này lăng nhăng mất nết, không chung thủy, không phải một anh công hoàn mỹ =))) Về sau, chậc, thật sự là bị Trình Phượng Đài làm cảm động. Người này ấy mà, giàu sang quy về phong phú, một khi đã động tâm thì lại thành chính nhân quân tử, vừa chân thành vừa tráng lệ. Phải công nhận một điều là Trình Phượng Đài tốt tính cực kỳ, yêu Thương Tế Nhị cực kỳ, bằng không cứ hơi tí bị đem ra làm bao trút giận, hơi tí lại bị đánh, hơi tí bị mắng chửi, có mà chia tay sớm =))) ( Êu tự nhiên thấy hơi bị M ấy nhỉ :))
Còn Thương Tế Nhị, hắn là một con hát thành danh, còn trẻ tuổi đã vấn đỉnh Lê Viên, hoàn toàn có thể nói là khắp Trung Quốc đều biết tên hắn ( đại khái như kiểu minh tinh giờ đây ý mà =))) Đương nhiên, đã theo cái kiếp đào kép này, lại còn nổi tiếng như vậy thì tất yếu phải kéo theo vô số scandal, Trình Phượng Đài lần tiên phong biết đến Thương Tế Nhị cũng chính là qua mấy lời đồn thổi như vậy .
Tính cách của Thương Tế Nhị, theo như Trình Phượng Đài nói, thì chính là một đứa trẻ lớn xác, so với ba thằng con của Trình Phượng Đài thì còn trẻ con hơn “ Ít ra ba người kia còn hoàn toàn có thể trưởng thành, còn Thương lão bản thì coi như vô vọng rồi ”. Hắn rất đơn thuần, rất tin người, chỉ vì một lời hứa “ mãi mãi không rời xa ” của Tưởng Mộng Bình mà hắn cắn riết không buông, vừa yêu vừa hận nàng đến thấu xương. Hắn rất chân thực, giống như một đứa trẻ xấu tính, chỉ cần Trình Phượng Đài làm gì sai hắn sẽ nhảy lên vừa đánh vừa mắng, không thì giận dỗi, chưa khi nào chịu nhún nhường, thậm chí còn là bản thân hắn có sai thì hắn cũng chẳng khi nào nhận. Hắn rất ham hư vinh, rất thích được khen, thích được đứng trên sân khấu hoa lệ nghe tiếng vỗ tay không ngớt, thích được người khác nịnh nọt lấy lòng. Hắn cũng rất yêu Trình Phượng Đài, yêu đến gần như là ích kỉ, nhiều lúc chỉ muốn giữ lấy Trình Phượng Đài cho riêng mình, ai cũng không được động vào .
Thương lão bản khi ở trên đài, khi ở trước mắt người theo dõi thì luôn là một giác nhi có sắc có tài, một tiếng hát hoàn toàn có thể câu hồn người, một ánh mắt khiến kẻ khác đắm say, một cái vung tay dẫn đến muôn ngàn tiếng hô to gọi nhỏ, một cái cười mỉm đủ khiến bao kẻ cam nguyện đánh đổi cả sinh mạng. Nhưng Thương Tế Nhị ở dưới đài, thì chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn, xấu tính xấu nết, ham ăn ham uống, không nói lí lẽ, động tí là giơ tay đánh người. Thương lão bản thuộc về công chúng, còn Thương Tế Nhị, là thuộc về Trình Phượng Đài .
Có rất nhiều kẻ theo đuổi Thương lão bản, đặc biệt quan trọng là một học viên tên gọi Thịnh Tử Vân, vì Thương lão bản mà lừa gạt người nhà dốc hết vốn liếng mua vòng hoa Tặng Ngay, mua trang sức đẹp, mua vé xem kịch, còn đặc biệt quan trọng viết ngữ cảnh. Nhưng Thương Tế Nhị không chút nào chú ý đến hắn, ngữ cảnh đưa đến cũng ném vào một góc không muốn đọc. Ban đầu mình cảm thấy Thương Tế Nhị có phải ác quá không ? Rõ ràng là một mảnh chân tâm của người ta, vậy mà nói vứt là vứt, lạnh nhạt như vậy. Nhưng Thương Tế Nhị chỉ nói một câu “ Hắn là phủng ta, không phải yêu ta. Người phủng ta như vậy có rất nhiều, nhưng tình nhân ta, chỉ có Trình nhị gia mà thôi. ”
Như thế nào là phủng, như thế nào lại là yêu ? Thương Tế Nhị nói, những kẻ đó vì hí mới biết ta, vì hí mới phủng ta ; còn Trình nhị gia, yêu ta vì ta là ta. Đạo lí này khởi đầu mình không hiểu, Trình Phượng Đài cũng không hiểu. Về sau, lại từ từ hiểu ra được rồi .
Những người khác yêu Thương lão bản, là yêu Thương lão bản ở trên đài, yêu vai diễn của hắn chứ không phải yêu con người thật của hắn. Bọn họ phía trước hoàn toàn có thể đem hắn ca tụng đến tận mây xanh, phía sau lại đem hắn đạp đến âm ti. Còn Trình Phượng Đài yêu Thương Tế Nhị, chính là vì con người thật của Thương Tế Nhị, xấu tính xấu nết, dung mạo cũng không phải là xuất chúng, nhưng do tại đó là Thương Tế Nhị, nên hắn mới yêu. ( Nói thật trước kia mình cũng rất nhiều lần tự hỏi yếu tố này. Mỗi lần xem xong phim nào đấy mà thích một ai đấy, mình đều phải tự vấn lòng “ Rốt cuộc là thích vai diễn hay thích diễn viên ? ” =)) Kết luận đều là thích vai diễn : > )
Tình yêu của Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhị, mình nghĩ rằng không phải chỉ là yêu đương, mà còn là tri kỉ, là sự kết nối từ linh hồn. Đại khái là yêu không phải để lăn giường, để nói lời ngon tiếng ngọt, mà là yêu nhau vì hiểu nhau, vì thấu suốt nhau, vì an ủi lẫn nhau. Chính thế mà dù bị đánh bao nhiêu lần, thậm chí còn là bị dọa lột quần thiến giữa nơi công cộng ( =))), Trình Phượng Đài vẫn không bỏ Thương Tế Nhị được. Thương Tế Nhị mặc dầu biết rõ Trình Phượng Đài đã có vợ có con, hắn cũng không bỏ được Trình Phượng Đài .
Cao trào của truyện có lẽ rằng nằm ở đoạn sau cuối, Trình Phượng Đài bị thương nặng nằm liệt giường mê man ngất xỉu, Thương Tế Nhị liều mình xông vào Trình gia, bị đánh đuổi cũng không chịu từ bỏ, quyết phải bồi Trình Phượng Đài đến cùng. Hắn vì nghe Trình Mỹ Tâm lừa rằng Trình Phượng Đài đã chết mà khóc đến tê tâm liệt phế, hắn vì trông chừng Trình Phượng Đài mà mấy ngày đêm không chợp mắt, hắn vì muốn cứu Trình Phượng Đài mà không tiếc hi sinh cả cổ họng, thậm chí còn là tính mạng con người. Nhưng ở đầu cuối, đến khi Trình Phượng Đài tỉnh lại, hắn lại chọn lặng lẽ ra đi, giống như chưa từng Open …
Nói thật, điều mình hụt hẫng nhất của cả câu truyện này, không phải là cái kết để ngỏ, mà là Trình Phượng Đài đến sau cuối cũng không biết Thương Tế Nhị vì hắn mà làm những gì. Có lẽ Trình Phượng Đài trong lòng vẫn cho rằng Thương Tế Nhị là một đứa nhỏ hắn cần phải bảo bọc, hoặc là hắn vẫn còn chút tị nạnh với Tưởng Mộng Bình ; thế nhưng kì thực, Thương Tế Nhị đã vì hắn mà trưởng thành, những điều Thương Tế Nhị làm cho hắn cũng như vị trí của hắn trong lòng Thương Tế Nhị, từ lâu Tưởng Mộng Bình cũng không hề sánh được. Đáng tiếc là Trình Phượng Đài không biết, hắn không biết, không biết Thương Tế Nhị đã thấy Nhị nãi nãi khổ sở thế nào, Thương Tế Nhị đã nhìn thấy cả nhà hắn đoàn viên vui tươi thế nào .
Kì thực đến ở đầu cuối, mình vẫn cho rằng Thương Tế Nhị sẽ đến gặp Trình Phượng Đài, nhưng là để gửi một lời tạm biệt. Thương Tế Nhị sẽ không theo Trình Phượng Đài đi. Không phải vì hắn ham mê hí khúc không nỡ bỏ Bắc Bình, mà là hắn không nỡ phá hỏng mái ấm gia đình Trình Phượng Đài .
Đây là một kết cục không đẹp, nhưng nó thực nhất. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là tâm lý của riêng mình mà thôi .
Viết thêm một chút ít. Trong câu truyện này, ngoài Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhị, mình còn rất thương cảm cho Nhị nãi nãi. Người này mới đúng là từ đầu đến cuối đều hi sinh vì Trình Phượng Đài, vì Trình gia. Nàng xa xôi mang theo nửa gia tài đến cưới Trình Phượng Đài, sau đó lại sinh ba người con, cổng ngoài không ra cổng trong không bước, an an phận phận làm một người vợ, người mẹ. Đối với Trình Phượng Đài, nàng vừa dung túng vừa nuông chiều, đến to tiếng cũng không dám, mặc dầu biết hắn giàu sang bên ngoài thì cũng chỉ nhẫn nhịn, chỉ cần hắn không đem nghiệt chủng về nhà thì hắn làm gì cũng được. Trong xã hội cũ mới giao nhau, ai ai cũng đua đòi theo văn hóa truyền thống Tây, nàng vẫn giống như một kẻ lỗi thời cũ kĩ, khăng khăng giữ nguyên nền nếp của nàng, vừa cổ hủ lại vừa buồn cười tới đáng thương. Nàng so với Thương Tế Nhị, hẳn là hận, hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng ở đầu cuối thì sao ? Mắng thì mắng, hận thì hận, nhưng vẫn không nhịn được mà thương, vẫn không nỡ đẩy Thương Tế Nhị vào chỗ chết, vẫn dằn lòng xuống mà thành toàn cho tâm nguyện của Thương Tế Nhị .

Xem thêm  Unconventional là gì? Từ đồng nghĩa và trái nghĩa của unconventional

Tóm lại, đối với câu chuyện này, thứ mình cảm  nhận được không chỉ có tình cảm của hai nam chính, thậm chí mình nghĩ yêu đương gì đó cũng không hẳn là điều tác giả trọng tâm khai thác – Mà quan trọng hơn ở đây, đó là cái gọi là tri âm tri kỉ đồng điệu trong tâm hồn, đó là một thời đại cũ mới giao nhau, những con người vừa đáng thương vừa đáng hận, và đặc biệt là nền kinh kịch truyền thống Trung Quốc có đẹp đẽ có mục nát nhưng trên tất cả vẫn xứng đáng được trân trọng và giữ gìn, bởi vì đó là những gì tinh hoa của dân tộc, mang trong mình giá trị của ngàn năm lịch sử, và kết tinh vào đó cả công sức và tâm huyết của những nghệ nhân chân chính.

Lề: Nói một chút về phim Bên tóc mai không phải hải đường đỏ.

Ban đầu cảm thấy Huỳnh Hiểu Minh hơi “ đểu ”, cũng không phải kiểu “ tiểu bạch kiểm ” như truyện miêu tả, Doãn Chính Doãn mama thì hơi quá tuổi, không có cái vẻ “ thiếu niên non nớt ”, nhưng mà sau khi xem tạo hình những thứ thì thấy ok hết rồi =))) Giờ chỉ còn xem Vu Chính định nặn kiểu gì, xem thành tình huynh đệ kiểu gì thôi =)))
Bonus ảnh Thương lão bản và Trình nhị gia 🙂

Xem thêm  Tìm hiểu phong tục ngày Tết các dân tộc Việt Nam

Tất cả quỳ xuống =))

Đây là chiếc ảnh mà mình đã phải ôm ngực kêu lên “ Thương lão bản đây rồi ” =))

Trình nhị gia : >

Chia sẻ:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Source: https://bem2.vn
Category: TỔNG HỢP

Rate this post

Bài viết liên quan

Để lại ý kiến của bạn:

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *