Chúng ta cứ xem nhau như bao người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường, cứ thế mà lướt qua nhau. Nhưng sau nơi ngực trái mình, tôi lại thấy nhói đau đến lạ.
Ngồi ngẫm lại chuyện tình mình, mới thấy mọi thứ như một giấc mơ. Chúng ta có duyên nhưng không có nợ, khi người cất bước ra đi, tôi không cố níu giữ lấy tay người, chỉ đứng lặng nhìn người bước sang một con đường khác. Chúng ta cứ xem nhau như bao người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường, cứ thế mà lướt qua nhau. Nhưng sau nơi ngực trái mình, tôi lại thấy nhói đau đến lạ. Tôi và người vốn dĩ không thuộc về nhau. Trái tim người luôn hướng về những phương trời khác, chỉ riêng tôi vẫn mãi hướng về một phương. Cứ ngỡ rằng tình yêu này sẽ làm đổi khác toàn bộ nơi người, những thứ độc lạ giữa chúng ta hoàn toàn có thể được dung hòa trong niềm niềm hạnh phúc, nhưng mọi thứ đều là sự trái chiều như hai thái cực.
Đã khi nào người nghĩ cho tôi một lần, đã khi nào người chịu đứng ở vị trí tôi mà nhìn vào thực tại. Người chỉ luôn làm những điều mà người luôn cho là đúng, luôn cho là tốt với tôi. Tất cả những điều ấy, tôi nhận được chỉ là nước mắt và nỗi đau. Yêu người nên tôi cứ lẳng lặng nén chặt vào đáy lòng mình, tôi chưa khi nào trách người, bởi đau khổ là do tôi tự nhìn nhận lấy.
Ngày chia tay, tôi thấy thật nhẹ nhàng cho cuộc tình vốn dĩ không hề cứu vãn này. Tôi bình thản đồng ý ra đi vì tôi không muốn dày vò người, không muốn hạ thấp chính bản thân mình vì một thứ tình cảm đã không còn sống sót. Chẳng có hụt hẫng gì, cũng chẳng dằn vặt chi, chỉ thêm làm khổ lẫn nhau. Tình yêu một khi đã không còn thì phải cam tâm mà đồng ý buông tay. Chuyện tình này, đến một ngày rồi sẽ như làn khói trắng tan vào hư vô giữa khung trời quên lãng.
Mục lục bài viết
Video đang HOT
Cuộc tình này vốn dĩ nên kết thúc từ sớm hơn khi tôi và anh cứ dùng dằng giữa hai chữ “ yêu thương ” và “ nghĩa vụ và trách nhiệm. ” Nhưng chúng ta đã có nghĩa vụ và trách nhiệm gì với nhau ? Thôi thì hãy xem nhau như những người lạ trên đường, vô tình chạm mặt, chào hỏi nhau vài câu xã giao rồi lại bước đi về hai hướng không chung đường. Bình thản, thư thả và mỉm cười cho cuộc sống phía trước. Theo Guu
Chồng giấu tiền cho con riêng, để con chung đói rách
Lý do anh đưa ra là anh muốn bù đắp cho con riêng. Nhưng chẳng lẽ anh lại có thể để con trai chung của tôi và anh thiếu thốn đến vậy?
Tôi lấy chồng khi vừa tốt nghiệp ĐH. Chồng tôi hơn tôi 12 tuổi, đã từng có một đời vợ và một cô con gái 9 tuổi. Anh ly hôn 3 năm rồi mới lấy tôi. Tôi vẫn nhớ như in ngày tôi dẫn anh về ra đời, ba mẹ tôi đã tuyệt vọng đến thế nào. Ba tôi suốt buổi còn chẳng biết nên xưng hô là anh-em hay bác-cháu. Còn mẹ tôi thì rầu rĩ, cứ thở dài liên tục. Sau đó, ba tôi phản đối chuyện tôi với anh. Mẹ tôi sợ tôi lấy chồng lớn tuổi, lại có con riêng như anh sẽ khổ. Tôi cũng phần nào đoán trước chuyện này sẽ xảy ra. Vì thế, tôi ra sức chứng tỏ tình cảm và cách nhìn người của tôi là đúng. Chồng tôi khi đó cũng chịu khó đến nhà, làm nhiều việc để lấy lòng ba mẹ tôi. Cuối cùng, sau gần nửa năm cố gắng nỗ lực, chúng tôi mới nhận được cái gật đầu đồng ý chấp thuận của ba mẹ tôi. Vậy mà cưới về, tôi nhanh gọn vỡ mộng và nhận ra những điều mẹ tôi khuyên là đúng. Sống với anh thì dễ nhưng sống thỏa mãn nhu cầu con riêng của anh thì khó. Hàng tuần, ba chồng tôi sẽ đến nhà vợ cũ anh dẫn con riêng về chơi. Thời gian đầu, tôi ra sức lấy lòng nó và chứng tỏ với mọi người rằng tôi cũng yêu thương nó. Nhưng tôi càng cố kéo nó lại thì nó càng đẩy tôi ra xa. Mới 10 tuổi nhưng con bé đã tỏ ra nanh nọc, đanh đá, không dễ chịu.
Mẹ tôi sợ tôi lấy chồng lớn tuổi, lại có con riêngnhư anh sẽ khổ. (Ảnh minh họa)
Thậm chí khi về nội, thấy tôi ngồi chung với anh trên ghế đá, nó cũng chỉ chào ba chứ không chào tôi. Chồng tôi nhắc thì nó nói : ” Con không biết dì đó là ai ? Sao phải chào ? “. Vậy mà ba mẹ chồng tôi vẫn cho nó đúng, còn hùa theo mắng chồng tôi bức nó phải gật đầu tôi. Trưa, tôi nấu ăn cho cả nhà. Con bé chỉ cần đũa động vài miếng rồi buông đũa đứng dậy. Mọi người lại cuốn quýt cả lên, hỏi nó có bệnh, có không dễ chịu trong người không ? Nó tỉnh bơ bảo không rồi thẳng thừng chê tôi nấu ăn tệ, nó ăn không nổi. Tôi biết con bé đang cố ý chê bai tôi, khiến tôi mất mặt nhưng vẫn phải cố nín nhịn. Chồng tôi rất thương con riêng. Nếu con đòi gì, anh đều làm mọi cách cho nó hài lòng. Có lần, sinh nhật nó, nó bắt chồng tôi phải ôm eo mẹ nó, chụp hình chung như thể họ vẫn cò là một mái ấm gia đình. Vậy mà, để chiều con, anh vẫn làm. Tôi đang mang thai 4 tháng, nhìn cảnh đó mà tức đến mức nước mắt cứ chảy ra. Khi tôi sinh con, mối quan hệ giữa tôi và con chồng cũng không khá hơn là mấy. Con bé vẫn về nhà chơi hàng tuần nhưng chưa khi nào đụng vào em. Nó còn chê em xấu, bẩn, nhìn không giống ba, … Nhiều khi xót con, tôi mắng thì nó lại khóc tu tu cho rằng tôi bênh con mà bắt nạt nó. Thế là tôi bị nhà chồng hùa vào mắng cho một trận, còn chồng thì đóng mặt lạnh suốt 2 tuần. Hàng tháng, chồng tôi đều cho con riêng rất nhiều tiền. Hầu như mọi ngân sách học tập, quần áo đều do chồng tôi chi, mẹ nó chỉ lo ăn, ngủ cho con mà thôi. Nhưng dạo gần đây, công ty anh làm ăn thua lỗ, lương lậu ít, lại còn nuôi tôi và con nhỏ. Vậy mà hàng tháng anh vẫn trích nửa phần lương cho con riêng. Để rồi tôi vừa đẻ 5 tháng, lại là người chạy ngược chạy xuôi xoay tiền ăn cuối tháng. Tôi ít sữa, muốn mua cho con hộp sữa ngoại ăn thêm, vậy nhưng tháng nào cũng căn ke vì sợ không đủ tiền. Quần áo của con cũng đều phải mua hàng rẻ tiền và xin của những chị gái. Trong khi con gái riêng của anh thì không thiếu thứ gì. Anh sắm cho từ áo mũ, tới giày tất.
Vậy mà hàng tháng anh vẫn trích nửa phần lương cho con riêng. Để rồi tôi vừa đẻ 5 tháng, lại là người chạy ngược chạy xuôi xoay tiền ăn cuối tháng. ( Ảnh minh họa ) Góp ý với anh thì anh ừ, à cho qua chuyện rồi đâu cũng vào đó. Tháng vừa qua, biết anh vừa nhận lương, tôi đã lục ví anh, lấy hết lương. Đếm đi đếm lại, tôi như không hề tin vào mắt mình. Dù đếm cả chục lần, số tiền trong tay tôi vẫn chỉ là 3 triệu đồng lương hàng tháng anh đưa tôi. Đợi anh tắm xong, tôi đem xấp tiền hỏi anh thì anh bình thản nói : ” Một nửa anh cho con bé rồi. Tiền đó bù đắp những thiệt thòi cho con khi không được anh chăm nom “. Tôi như muốn điên lên. Tôi hét lên : ” Vậy tôi không thiệt thòi, lấy anh tôi sung sướng lắm. Tiền bạc tháng nào cũng vay mượn, mà tiền anh vẫn giấu cho thêm con riêng. Tính ra hàng tháng, anh đưa tôi đủ tiền ăn của anh. Còn lại anh nuôi con riêng, chứ anh đã nuôi được mẹ con tôi bữa nào. Mẹ con tôi sống khổ sở anh cũng chẳng chăm sóc “. Tôi chưa nói hết câu đã bị anh cho một tát. Anh còn gằn giọng bảo tôi sống ích kỉ, đúng là đồ mẹ ghẻ khác máu tanh lòng. Từ hôm đó đến nay, chúng tôi vẫn chưa trò chuyện với nhau. Nhưng tôi đang rất bất mãn về chồng mình. Tôi chưa từng nghĩ lấy người có con riêng lại khó sống như vậy. Bây giờ nó nhỏ, anh đã cho nhiều tiền thế này, lớn lên thì không biết anh sẽ cho như thế nào ? Anh có khi nào chú ý tới con của tôi và anh không ? Tôi nên làm gì giờ đây mọi người ? Theo Afamily
Ngược lại với yêu là… “Anh là ai?” Cô ngước lên nhìn người đàn ông đang trao cho cô ánh mắt bi thương không che giấu cả niềm yêu trong đó. Nhưng…Anh là ai? Cô yêu anh. Người đàn ông của mối tình đầu. Cái tình đầu thì yêu sâu nhớ lâu khỏi nói, người ta có thể quên đồng tiền kiếm được lần đầu tiên, có thể…
Source: https://bem2.vn
Category: TỔNG HỢP