Xem Phim Hạnh Phúc Từ Trên Trời Rơi Xuống, Hạnh Phúc Từ Trên Trời Rơi Xuống

Mẹ đã giúp tôi nhận ra rằng hạnh phúc không phải là thứ từ trên trời rơi xuống, cũng không phải là thứ đợi người khác mang đến cho mình, mà hạnh phúc là thứ bản thân mỗi người phải tự tạo ra, xây dựng, gìn giữ và nỗ lực vun đắp mỗi ngày.Bạn đang xem: Phim hạnh phúc từ trên trời rơi xuống

*

Bạn đang xem: Xem phim hạnh phúc từ trên trời rơi xuống

*
Tôi bước sang một chương đời mới, hạnh phúc không còn có sẵn ở đó nữa. Tôi phải vượt qua hết thử thách này đến thử thách khác để tìm lại hạnh phúc cho cuộc đời mình.Nghe lời khuyên của mẹ, tôi quay lại Sài Gòn, tiếp tục học đại học. Mẹ nói tôi nhất định phải tốt nghiệp đại học, đi làm và tự nuôi con bằng chính sức của mình. Vậy là tôi vác cái bụng ngày càng to ngồi trên giảng đường trong tiếng xì xầm, bàn tán của bạn bè. Hai tuần mẹ lên thăm tôi một lần, dẫn tôi đi khám thai và nấu cho tôi ăn những món tôi thèm. Nhiều đêm đứa bé quẫy đạp khiến tôi mất ngủ, những lúc đó tôi lại nghĩ về tương lai mờ mịt phía trước, lại khóc, lại tuyệt vọng. Nhưng cứ mỗi buổi sáng thức dậy, tôi tự nói với bản thân mình rằng tôi phải sống mạnh mẽ để bù đắp cho đứa con tôi sắp sinh ra, tôi phải sống hạnh phúc để mẹ tôi yên lòng.Một tháng trước ngày sinh, mẹ chuyển lên Sài Gòn ở hẳn với tôi. Còn tôi xin bảo lưu kết quả học tập ở trường để chuẩn bị cho một cuộc vượt cạn đầy đau đớn. Nhờ ơn trời, đứa bé sinh ra kháu khỉnh, khỏe mạnh. Mẹ tôi nhìn đứa bé nói trong nước mắt: người mẹ nào sinh ra con mình đều mong muốn con mình khỏe mạnh, hạnh phúc. Nếu con có bề gì, người mẹ còn chịu đau đớn nhiều hơn. Bây giờ con đã trở thành mẹ, con phải sống thật mạnh mẽ để bảo vệ con mình, cũng như mẹ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ trên đời này để bảo vệ con. Tôi lại khóc, nước mắt ràn rụa. Đứa con nhỏ xíu, bé bỏng nằm ngoan ngoãn cần tôi, mẹ tôi cần tôi, xã hội này còn cần tôi làm một điều gì đó có ích. Vậy thì tôi không thể chết, không được chết, vì chết là ích kỉ, là vô nghĩa. Tôi phải sống kiên cường, sống mạnh mẽ vì tôi và vì những người tôi yêu thương.Sóng gió lại nối tiếp nhau ập đến. Ba tôi ngoại tình. Tôi không dám trách ông, vì có lẽ ông chỉ muốn tìm chút niềm vui bên ngoài cái gia đình đầy nước mắt này. Nhưng tôi thương mẹ. Vì tôi mà mẹ phải chịu khổ, cảm giác ân hận, dằn vặt dâng đầy trong lòng. Chính tôi chứ không ai khác đã làm tan nát gia đình lý tưởng, hạnh phúc mười mấy năm qua. Trước khi về quê gặp ba, mẹ nắm chặt tay tôi nói rằng: Nếu như ba mẹ có chuyện gì, đó chắc chắn không phải là lỗi của con, ba mẹ vẫn yêu thương con. Tôi ôm siết mẹ vào lòng, nói trong tiếng nấc: Mẹ ơi, tất cả là lỗi của con, xin mẹ hãy tha thứ cho con. Mẹ tôi ôm lấy gương mặt tôi, thì thầm: Hạnh phúc không phải là thứ tự nhiên mà có, hạnh phúc là do bản thân mình tạo ra, xây dựng và gìn giữ mỗi ngày. Mẹ đã không giữ được hạnh phúc của mình, là lỗi của mẹ, không phải lỗi của con. Đừng suy nghĩ ngốc nghếch như vậy.2 tuần sau, mẹ tôi quay lại Sài Gòn, mang theo rất nhiều đồ đạc. Mẹ nói trong hơi thở nhẹ nhõm: mẹ quyết định li hôn. Mẹ sẽ chuyển lên Sài Gòn ở chung với con. Vậy là từ giờ tôi có một gia đình mới, tôi có mẹ, có con trai. Đó không phải là một gia đình hoàn hảo trong mắt của nhiều người, nhưng với tôi đó thật sự là một gia đình, bởi chúng tôi yêu thương nhau, động viên nhau vượt qua khó khăn và tin tưởng vào tương lai tốt đẹp hơn đang chờ ở phía trước.

Xem thêm  Sạc dự phòng có được phép mang lên máy bay hay không?

Tôi bước sang một chương đời mới, hạnh phúc không còn có sẵn ở đó nữa. Tôi phải vượt qua hết thử thách này đến thử thách khác để tìm lại hạnh phúc cho cuộc đời mình.Nghe lời khuyên của mẹ, tôi quay lại Sài Gòn, tiếp tục học đại học. Mẹ nói tôi nhất định phải tốt nghiệp đại học, đi làm và tự nuôi con bằng chính sức của mình. Vậy là tôi vác cái bụng ngày càng to ngồi trên giảng đường trong tiếng xì xầm, bàn tán của bạn bè. Hai tuần mẹ lên thăm tôi một lần, dẫn tôi đi khám thai và nấu cho tôi ăn những món tôi thèm. Nhiều đêm đứa bé quẫy đạp khiến tôi mất ngủ, những lúc đó tôi lại nghĩ về tương lai mờ mịt phía trước, lại khóc, lại tuyệt vọng. Nhưng cứ mỗi buổi sáng thức dậy, tôi tự nói với bản thân mình rằng tôi phải sống mạnh mẽ để bù đắp cho đứa con tôi sắp sinh ra, tôi phải sống hạnh phúc để mẹ tôi yên lòng.Một tháng trước ngày sinh, mẹ chuyển lên Sài Gòn ở hẳn với tôi. Còn tôi xin bảo lưu kết quả học tập ở trường để chuẩn bị cho một cuộc vượt cạn đầy đau đớn. Nhờ ơn trời, đứa bé sinh ra kháu khỉnh, khỏe mạnh. Mẹ tôi nhìn đứa bé nói trong nước mắt: người mẹ nào sinh ra con mình đều mong muốn con mình khỏe mạnh, hạnh phúc. Nếu con có bề gì, người mẹ còn chịu đau đớn nhiều hơn. Bây giờ con đã trở thành mẹ, con phải sống thật mạnh mẽ để bảo vệ con mình, cũng như mẹ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ trên đời này để bảo vệ con. Tôi lại khóc, nước mắt ràn rụa. Đứa con nhỏ xíu, bé bỏng nằm ngoan ngoãn cần tôi, mẹ tôi cần tôi, xã hội này còn cần tôi làm một điều gì đó có ích. Vậy thì tôi không thể chết, không được chết, vì chết là ích kỉ, là vô nghĩa. Tôi phải sống kiên cường, sống mạnh mẽ vì tôi và vì những người tôi yêu thương.Sóng gió lại nối tiếp nhau ập đến. Ba tôi ngoại tình. Tôi không dám trách ông, vì có lẽ ông chỉ muốn tìm chút niềm vui bên ngoài cái gia đình đầy nước mắt này. Nhưng tôi thương mẹ. Vì tôi mà mẹ phải chịu khổ, cảm giác ân hận, dằn vặt dâng đầy trong lòng. Chính tôi chứ không ai khác đã làm tan nát gia đình lý tưởng, hạnh phúc mười mấy năm qua. Trước khi về quê gặp ba, mẹ nắm chặt tay tôi nói rằng: Nếu như ba mẹ có chuyện gì, đó chắc chắn không phải là lỗi của con, ba mẹ vẫn yêu thương con. Tôi ôm siết mẹ vào lòng, nói trong tiếng nấc: Mẹ ơi, tất cả là lỗi của con, xin mẹ hãy tha thứ cho con. Mẹ tôi ôm lấy gương mặt tôi, thì thầm: Hạnh phúc không phải là thứ tự nhiên mà có, hạnh phúc là do bản thân mình tạo ra, xây dựng và gìn giữ mỗi ngày. Mẹ đã không giữ được hạnh phúc của mình, là lỗi của mẹ, không phải lỗi của con. Đừng suy nghĩ ngốc nghếch như vậy.2 tuần sau, mẹ tôi quay lại Sài Gòn, mang theo rất nhiều đồ đạc. Mẹ nói trong hơi thở nhẹ nhõm: mẹ quyết định li hôn. Mẹ sẽ chuyển lên Sài Gòn ở chung với con. Vậy là từ giờ tôi có một gia đình mới, tôi có mẹ, có con trai. Đó không phải là một gia đình hoàn hảo trong mắt của nhiều người, nhưng với tôi đó thật sự là một gia đình, bởi chúng tôi yêu thương nhau, động viên nhau vượt qua khó khăn và tin tưởng vào tương lai tốt đẹp hơn đang chờ ở phía trước.

Xem thêm: Lối Sống Tiết Kiệm Của Trịnh Y Kiện Và Mông Gia Tuệ Sắp Về Một Nhà

*
Mặc dù số tiền được chia sau li hôn không nhiều, nhưng đủ để mẹ con tôi thuê một mặt bằng vừa để buôn bán vừa để ở. Mẹ tôi từ một giáo viên hiền lành ở quê nhà nay tập tành mở một quán tạp hóa để buôn bán. Mẹ muốn vừa làm việc vừa thay tôi chăm sóc con để tôi có thời gian lo cho công việc tương lai. Nhờ tính tình hiền hòa, dễ chịu lại chọn được mặt bằng tốt, quán tạp hóa của mẹ tôi lúc nào cũng đông khách. Nhưng mẹ vẫn một mình cáng đáng mọi việc, không muốn tôi tham gia vào công việc của mẹ. Cuộc sống bình yên lại trở về, mẹ và tôi – hai người phụ nữ cùng nhau vượt qua những khó khăn của một mái nhà thiếu vắng đàn ông, hay những lúc đứa con bé bỏng của tôi nay ốm mai đau. Gia đình nhỏ của chúng tôi đã bắt đầu có tiếng cười. Lúc này tôi đã chuẩn bị ra trường, tôi định sẽ ở nhà cùng mẹ phát triển việc buôn bán, phụ mẹ chăm cháu nhưng mẹ tôi một mực không đồng ý. Mẹ nói muốn tôi ra xã hội, đi làm gặp gỡ nhiều người, đừng cột chặt cuộc đời vào cái quán của mẹ. Mẹ muốn tôi tìm một người đàn ông có thể chấp nhận con người tôi, hoàn cảnh của tôi rồi cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc. Đây là điều tôi luôn luôn né tránh. Tôi không còn niềm tin vào tình yêu, tôi sợ tình yêu lại quật ngã tôi một lần nữa. Nhưng thêm một lần nữa, những lời khuyên của mẹ lại chạm đến trái tim tôi: thất bại một lần không có nghĩa là cả cuộc đời con thất bại, một người đàn ông xấu không có nghĩa là tất cả đàn ông trên đời này đều xấu. Con hãy mở lòng, hãy cho bản thân mình một cơ hội và cho nhiều người đàn ông tốt trên đời này một cơ hội. Tôi im lặng, khẽ gật đầu.Rồi tôi đi làm, công việc mở ra cho tôi một thế giới năng động hơn. Tôi bắt đầu nuôi những mục tiêu lớn hơn, những kế hoạch để hoàn thiện bản thân mình. Mẹ vẫn đứng đằng sau, gánh lấy tất cả mọi trọng trách nặng nề để bước chân vào đời của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn. Một buổi tối, khi mẹ đang tính toán sổ sách, cu Bi đã ngủ ngoan, tôi lại gần mẹ: “Mẹ ơi, có một anh đồng nghiệp trong công ty đã ngỏ lời với con. Anh ấy biết hoàn cảnh của con, anh ấy muốn con cho anh ấy một cơ hội…” Chỉ kịp nói đến đó, mẹ tôi đã bật khóc. Mẹ khóc mà gương mặt mẹ thật hạnh phúc. Cuối cùng thì niềm mong mỏi của mẹ đã trở thành sự thật. Mẹ khát khao đứa con gái bé bỏng của mẹ được hạnh phúc. Mẹ truyền tất cả niềm tin yêu, hi vọng vào tôi để cả hai mẹ con cùng đứng lên trên nỗi đau, làm lại cuộc đời tươi sáng hơn.Bây giờ, tôi đang chuẩn bị cho đám cưới với người đàn ông hiểu và yêu thương tôi. Nhìn lại quãng đời 7 năm với không biết bao nhiêu là nước mắt, đau khổ đã qua, tôi chỉ biết ngàn lần cảm ơn mẹ. Người phụ nữ không có một cuộc hôn nhân hoàn hảo, với một trái tim chịu nhiều đau đớn, tổn thương nhưng vẫn không ngừng tin tưởng, không ngừng khao khát những điều tốt đẹp. Mẹ đã giúp tôi nhận ra rằng hạnh phúc không phải là thứ từ trên trời rơi xuống, cũng không phải là thứ đợi người khác mang đến cho mình, mà hạnh phúc là thứ bản thân mỗi người phải tự tạo ra, xây dựng, gìn giữ và nỗ lực vun đắp mỗi ngày. Dù tôi đã từng sai lầm, từng thất bại thì sao chứ, tôi vẫn có quyền vươn tới hạnh phúc dành cho mình. Bởi hạnh phúc luôn luôn có đủ cho tất cả những ai không ngừng khao khát, không ngừng tin tưởng và quyết tâm hành động hướng đến một cuộc sống tốt đẹp trọn vẹn hơn. Chuyên mục: Điện Ảnh
Mặc dù số tiền được chia sau li hôn không nhiều, nhưng đủ để mẹ con tôi thuê một mặt phẳng vừa để kinh doanh vừa để ở. Mẹ tôi từ một giáo viên hiền lành ở quê nhà nay tập tành mở một quán tạp hóa để kinh doanh. Mẹ muốn vừa thao tác vừa thay tôi chăm nom con để tôi có thời hạn lo cho việc làm tương lai. Nhờ tính tình hiền hòa, thoải mái và dễ chịu lại chọn được mặt phẳng tốt, quán tạp hóa của mẹ tôi khi nào cũng đông khách. Nhưng mẹ vẫn một mình cáng đáng mọi việc, không muốn tôi tham gia vào việc làm của mẹ. Cuộc sống bình yên lại quay trở lại, mẹ và tôi – hai người phụ nữ cùng nhau vượt qua những khó khăn vất vả của một mái nhà thiếu vắng đàn ông, hay những lúc đứa con nhỏ bé của tôi nay ốm mai đau. Gia đình nhỏ của chúng tôi đã mở màn có tiếng cười. Lúc này tôi đã sẵn sàng chuẩn bị ra trường, tôi định sẽ ở nhà cùng mẹ tăng trưởng việc kinh doanh, phụ mẹ chăm cháu nhưng mẹ tôi một mực không đồng ý chấp thuận. Mẹ nói muốn tôi ra xã hội, đi làm gặp gỡ nhiều người, đừng cột chặt cuộc sống vào cái quán của mẹ. Mẹ muốn tôi tìm một người đàn ông hoàn toàn có thể gật đầu con người tôi, thực trạng của tôi rồi cùng nhau thiết kế xây dựng một mái ấm gia đình hạnh phúc. Đây là điều tôi luôn luôn tránh mặt. Tôi không còn niềm tin vào tình yêu, tôi sợ tình yêu lại quật ngã tôi một lần nữa. Nhưng thêm một lần nữa, những lời khuyên của mẹ lại chạm đến trái tim tôi : thất bại một lần không có nghĩa là cả cuộc sống con thất bại, một người đàn ông xấu không có nghĩa là toàn bộ đàn ông trên đời này đều xấu. Con hãy mở lòng, hãy cho bản thân mình một thời cơ và cho nhiều người đàn ông tốt trên đời này một thời cơ. Tôi lạng lẽ, khẽ gật đầu. Rồi tôi đi làm, việc làm mở ra cho tôi một quốc tế năng động hơn. Tôi khởi đầu nuôi những tiềm năng lớn hơn, những kế hoạch để triển khai xong bản thân mình. Mẹ vẫn đứng đằng sau, gánh lấy toàn bộ mọi trách nhiệm nặng nề để bước chân vào đời của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn. Một buổi tối, khi mẹ đang thống kê giám sát sổ sách, cu Bi đã ngủ ngoan, tôi lại gần mẹ : “ Mẹ ơi, có một anh đồng nghiệp trong công ty đã ngỏ lời với con. Anh ấy biết thực trạng của con, anh ấy muốn con cho anh ấy một thời cơ … ” Chỉ kịp nói đến đó, mẹ tôi đã bật khóc. Mẹ khóc mà khuôn mặt mẹ thật hạnh phúc. Cuối cùng thì niềm mong mỏi của mẹ đã trở thành thực sự. Mẹ khát khao đứa con gái nhỏ bé của mẹ được hạnh phúc. Mẹ truyền toàn bộ niềm tin yêu, hy vọng vào tôi để cả hai mẹ con cùng đứng lên trên nỗi đau, làm lại cuộc sống tươi đẹp hơn. Bây giờ, tôi đang chuẩn bị sẵn sàng cho đám cưới với người đàn ông hiểu và yêu thương tôi. Nhìn lại quãng đời 7 năm với không biết bao nhiêu là nước mắt, đau khổ đã qua, tôi chỉ biết ngàn lần cảm ơn mẹ. Người phụ nữ không có một cuộc hôn nhân gia đình tuyệt đối, với một trái tim chịu nhiều đau đớn, tổn thương nhưng vẫn không ngừng tin cậy, không ngừng khao khát những điều tốt đẹp. Mẹ đã giúp tôi nhận ra rằng hạnh phúc không phải là thứ từ trên trời rơi xuống, cũng không phải là thứ đợi người khác mang đến cho mình, mà hạnh phúc là thứ bản thân mỗi người phải tự tạo ra, kiến thiết xây dựng, gìn giữ và nỗ lực vun đắp mỗi ngày. Dù tôi đã từng sai lầm đáng tiếc, từng thất bại thì sao chứ, tôi vẫn có quyền vươn tới hạnh phúc dành cho mình. Bởi hạnh phúc luôn luôn có đủ cho toàn bộ những ai không ngừng khao khát, không ngừng tin yêu và quyết tâm hành vi hướng đến một đời sống tốt đẹp toàn vẹn hơn. Chuyên mục : Điện Ảnh

Xem thêm  Cách kiểm tra điện thoại Oppo chính hãng: Dùng mã IMEI hoặc thiết kế

Source: https://bem2.vn
Category: TỔNG HỢP

Rate this post

Bài viết liên quan

Để lại ý kiến của bạn:

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *